Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

MÀNG TRINH KHÔNG QUYẾT ĐỊNH ĐƯỢC HẠNH PHÚC


Tôi đồng ý rằng màng trinh ở người con gái là tuyệt vời. Nhưng nó không quyết định được hạnh phúc cả đời của bạn

Mang trinh khong quyet dinh duoc hanh phucMàng trinh đối với người con gái Á Đông quan trọng. Nhưng liệu nó có đủ để quyết định được hạnh phúc cả đời bạn không? Riêng tôi, tôi nghĩ người con gái còn trinh trong đêm tân hôn là điều tuyệt vời. Nhưng lỡ trong đêm tân hôn mà người vợ không còn trinh trắng thì sao? Thật là thiệt thòi cho chị em phụ nữ khi đặt tiêu chí màng trinh lên trên hết. Bởi cuộc sống mà, làm sao biết trước chữ ngờ. Có mấy ai muốn mình rơi vào hoàn cảnh ấy. Nhưng người con gái còn nhiều điểm khác để bù đắp. Lẽ nào các ưu điểm khác không bù đắp nổi màng trình sao? 
Công, ngôn, dung, hạnh là tiêu chí để đánh giá người con gái Á Đông khi xưa. Vậy lỡ không may màng trinh không còn thì cho là hạnh cho dù 'xếp loại yếu' thì chẳng lẽ ba điều còn lại không đủ bù đắp sao? Mà hạnh có phải là dựa vào màng trinh để khẳng định là yếu hay tốt không? Nếu vậy thì trong xã hội ngày nay đâu là cơ hội để cho chị em phụ nữ lỡ lầm lạc lối để làm lại cuộc đời.
Trong xã hội hiện đại: gái một con trông mòn con mắt! và cũng có nhiều anh chàng say tình gái một con. Vì vậy tiêu chí màng trinh không còn khắc khe nhưng thời phong kiến nữa.

Hạnh phúc không nằm ở màng trinh
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh, vì thế khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh Chồng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện tôi không ra máu trong lần đầu tiên và chúng tôi đang sống rất hạnh phúc.
Chào độc giả! Tôi là một người đàn bà hơn 30 tuổi. Đọc được bài viết của bạn Thuyduyen tôi thực sự rất đồng cảm với bạn.
Không giấu gì Thuyduyen và độc giả, tôi cũng từng là một cô gái rất coi trọng trinh tiết và không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để mất trinh tiết trước đêm tân hôn. Nhưng sự thực thì tôi đã không làm được việc đó.
Năm ấy tôi 25 tuổi, tôi có yêu một anh. Tình yêu của chúng tôi đẹp nhưng cũng nhiều sóng gió. Không phải do ngăn cản hai bên gia đình, mà bởi chúng tôi khác nhau nhiều quá. Người yêu tôi, anh ấy “tuyên bố” yêu là phải quan hệ tình dục. Còn tôi lại ngược lại, không bao giờ chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhân.
vuot qua mac cam mat trinhĐể giữ cho được trinh tiết, tôi đã nhiều lần từ chối những lời dụ dỗ của người yêu và hai chúng tôi thường xảy ra cãi vã.
Có lần đi chơi, thuyết phục tôi quan hệ tình dục không được, anh đưa thẳng tôi vào nhà nghỉ, nhưng khi phát hiện ra tôi đã nhảy xuống khi xe đang còn chạy. Rồi anh bảo, nếu tôi giữ được trinh tiết thì sẽ không giữ được trái tim anh.
Tôi yêu anh, yêu anh nhiều lắm, vì thế tôi đã chấp nhận quan hệ tình dục, và “giao kèo” với người yêu rằng, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Anh đồng ý, và chúng tôi vào nhà nghỉ quan hệ với nhau.
Nhưng sau lần đầu tiên ấy, anh lại thuyết phục tôi, anh bảo “Đã mất rồi thì em còn giữ để làm gì”; rồi “Anh có cần em phải giữ gìn đâu”; “Đằng nào mình chẳng cưới nhau”;… nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ, rồi chúng tôi đành phải chia tay nhau.
Sau khi chia tay anh, cũng giống như nhiều cô gái không còn trinh trắng trước hôn nhân khác, tôi luôn sống trong sự mặc cảm, tội lỗi, và không muốn giao du, kết bạn với bất cứ ai.
Tôi cũng không dám mở lòng mình ra đón nhận tình cảm của ai, vì tôi sợ họ sẽ đòi hỏi ở tôi sự nguyên vẹn mà tôi không có. Cứ như thế, 3 năm sau tôi không yêu ai, dù lúc nào cũng có vài người theo đuổi.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh- chồng của tôi bây giờ. Anh không đẹp trai, và không sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi nhiều hơn tất cả những người đàn ông trước đó dành cho mình. Rồi tôi chấp nhận lấy anh, không phải vì yêu, mà vì nghĩ rằng lấy anh chắc tôi sẽ có hạnh phúc.
Tôi nghĩ, hạnh phúc không nằm ở chữ trinh
Tuy nhiên, tôi cũng kông dám nói ra tất cả sự thật với anh rằng tôi là một cô gái không còn nguyên vẹn. Anh cũng không bao giờ hỏi tôi điều đó, nhưng tôi biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng tôi là một cô gái ngoan ngoãn và biết giữ mình. Điều đó lại càng làm cho tôi cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều.
Những ngày gần cưới, tôi sống trong tâm trạng lo âu và sợ hãi khi nghĩ về đêm tân hôn. Nói đúng ra là tôi sợ anh phát hiện ra tôi không còn trinh trắng.
Tôi nghĩ ra nhiều cách để anh không phát hiện ra, nào thì cắn tay làm chảy máu rồi bôi xuống ga giường, rồi thì cấu âm đạo để chảy máu và tạo “hiện trường giả”; rồi thì làm màng trinh giả;…
Nhưng tôi đã không thực hiện. Đêm đó, tôi không chảy máu, và tôi cũng cảm thấy mình thật có lỗi với chồng. Tôi cứ nghĩ rằng chắc anh sẽ hỏi tôi về chuyện đó, nhưng anh đã im lặng và vẫn rất tôn trọng tôi. Có lần, chồng tôi còn bảo, chắc em có cấu tạo màng trinh “đặc biệt” vì thế không bị rách khi quan hệ tình dục.
Tôi không biết anh không phát hiện ra thật, hay cố tình giả vờ không biết để làm cho tôi vui. Chỉ biết rằng, chúng tôi vẫn sống hạnh phúc và chưa hề có một điều tiếng gì với nhau kể từ sau ngày cưới.
Tôi nghĩ, hạnh phúc và sự tôn trọng nhau không nằm ở màng trinh, vì thế bạn Thuyduyen và những người đàn ông khác cũng đừng quá coi trọng trinh tiết. Vì khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét